Phần 1 : Lòng yêu nước bất diệt khi Tổ Quốc lâm nguy
Có lẽ chưa bao giờ lòng yêu nước của tất cả mọi từng lớp trong xã hội và đặc biệt là giới trí thức trẻ như thanh niên - sinh viên lại dâng trào đến mạnh mẽ và quyết liệt đến vậy. Vì sao ư? Chính vì tất cả mọi người đều phẫn nộ trước sự lộng hành và bành trướng lãnh thổ của Bắc Kinh - vốn từ lâu là một người bạn " môi hở răng lạnh" của Việt Nam ta. Và phẫn uất vì sự im lặng và thái độ phản đối một cách yếu ớt của chính phủ. Nên họ đã xuống đường biểu tình để bày tỏ thái độ phản kháng của mình trước sự việc Trung Quốc đã lấn chiếm Hoàng Sa - Trường Sa
Liên tục mấy ngày trước đó, YIM của tôi và các bạn đều nhận rất nhiều lời kêu gọi, nội dung ấy của những YH ấy là như sau
"Hãy phản đối việc Quốc vụ viện TQ vừa phê chuẩn thành lập TP hành chính Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam, trực tiếp quản lý ba quần đảo Hoàng Sa, Trung Sa và Trường Sa. Đúng 9h, Chủ nhật, ngày 09/12/2007, tổ chức biểu tình hòa bình. Tai TPHCM: Tổng lãnh sự quán CHND Trung Hoa, số 39 Nguyễn Thị Minh Khai, Q1.
Tại Hà nội: Đại sứ quán CHND Trung Hoa, số 46 Hoàng Diệu. Khi đi mang theo biểu ngữ, quốc kỳ".
...
Chúng tôi cũng có mặt để ghi nhận và hưởng ứng lời kêu gọi trên bằng cách cùng có mặt với giới trẻ Sài Gòn xuống đường.
Chúng tôi có mặt trước Nhà Văn Hóa Thanh Niên khá sớm, lúc đó còn rất vắng vẻ ... Đối diện với NVHTN - phía bên kia tòa Lãnh sự Trung Quốc chỉ có 2 anh công an. Mọi việc vẫn bình thường như không có chuyện gì sắp xảy ra.
Cá nhân tôi vẫn tưởng " tin biểu tình" chỉ là tin vịt và định quay xe trở về nhà.. Bổng nhiên tôi nhận được phone của người bạn báo tôi biết phải chạy ra ngay NVHTN. Quay xe trở lại, vội vã đi tìm chổ gởi xe tôi dần dần tiến đến trước cổng NVHTN. Lúc này, tôi đã thấy rất đông người tụ tập trước đó..nhưng hoàn toàn không biết họ là ai cả. Nhưng tôi đã thấy có một số người cầm cờ tổ quốc đứng đó. Linh tính cho tôi biết... sắp sửa xãy ra điều gì đó rồi chăng.
Và sự thật là như vậy, đúng như sự dự đoán của tôi. Bỗng nhiên một thanh niên bình thản trải 1 lá cờ ra ngay trên vỉa hè trước lề đường của NVHTN một là cờ của Trung Quốc, rồi anh ta điềm nhiên ngồi lên. Vài người khác chuyển lá cờ ra gần mé đường và hè nhau đạp lên. Hai thanh niên xung kích quanh quẩn gần đó vội chạy đến ngăn cản thì 1 thanh niên khác giắt một góc lá cờ vào cạp quần rồi băng qua đường, lá cờ TQ bị kéolê giữa lòng đường xen giữa hàng xe cộ. Lại thấy 2 bộ sắc phục nhào đến kè 2 bên và xô đẩy thanh niên này vào cổng NVHTN. Thế là bao nhiêu cặp mặt đều đổ đồn vào đó. Và cũng không biết từ đâu mọi người đã ùa ra đứng trước cổng NHVTH . Mang theo bên mình là nhưng băng-rôn, khẩu hiệu như : Đả đảo Trung Quốc, Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam ... Các hình ảnh về quần đảo Hoàng - Trường Sa .. và trên tay một số người là lá cờ của tổ quốc Việt Nam. Theo tôi nghĩ, có lẽ họ cũng giống như tôi, đã có mặt từ rất sớm nhưng lại " lảng vảng" ở đâu đó " âm thầm quan sát" tòa nhà của Lãnh sự Quán Trung Quốc. Việc trải dài lá cờ và có một số người đứng dẫm chân lên lá cờ cũng như là " phát súng nổ" để mở màn cho cuộc biểu tình tự phát này. Và dù không biết ai là ai , nhưng chúng tôi đã nhận dạng ra nhau trong tình yêu nước nồng nàn.
Nhanh chóng gia nhập vào đoàn người, chúng tôi tiến đến gần các em sinh viên. Song song lúc đó chúng tôi bị lực lượng bảo vệ của NVHTN đuổi không cho phép chúng tôi đứng biểu tình trước cửa. Và đoàn người sau khi đã hội ý .. tất cả mọi người đã kéo về góc bên kia đường nơi đối diện với lãnh sự quán Trung Quốc.
Và lực lượng tham gia biểu tình .. mỗi ngày một đông thêm.
Đối diện trước lãnh sự quán Trung Quốc, mọi người đã giăng cờ xí, băng rôn các hình ảnh và khẩu hiệu và đồng thanh hô thật to
" Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam "
" Trả lại Hoàng Sa , trả lại Trường Sa
" Đã đảo Trung Quốc "
" Việt Nam muôn năm "
Và sau đó, những bài hát lại vang lên một cách mãnh liệt, như tất cả lòng yêu nước và sự phẩn uất này đều dồn vào trong từng câu , từng lời của bài hát : " Quốc ca" " Dậy mà đi" " Lên Đàng" , " Như có bác trong ngày vui đại thắng" " Nối vòng tay lớn"
Cuộc biểu tình diễn ra rất " ôn hòa" nhưng khí thế của mọi người rất sục sôi ... tất cả chỉ vì Hoàng Trường Sa thân yêu của chúng ta. Lòng yêu nước sự tự hào của một dân tộc " quật cường và bất khuất" trước " ngoại bang " này đã được kế thừa của 4000 năm văn hiến. Các em thanh niên - sinh viên và mọi người đã vào cuộc. Mọi người đến đây, " không ai bảo ai" hoặc " bị lôi kéo" bởi ai cả. Sự hiện diện của mọi người có mặt ngày hôm đó chỉ vì LÒNG YÊU NƯỚC thế thôi.
Đáp lại sự phẩn nộ chính đáng này của mọi người thì lực lượng an ninh, dân quân, CSTT và bảo vệ tòa nhà lại kéo đên đông nghẹt. Tôi đếm được chắc khoảng có hơn 200 người. Họ không có dấu hiệu trấn áp hay đàn áp cuộc biểu tình tự phát này.. nhưng mọi góc đường để đi vào Lãnh Sự Quán Trung Quốc đều bị phong tỏa lúc đó. Bốn góc đường đều bị lực lượng an ninh " trấn giữ" . Và mặc dù không cho những ai gia nhập vào đoàn người biểu tình nhưng đoàn người vẫn tìm cách nào đó len lỏi vào đám đông và hòa nhập cùng với mọi người đang đứng sẵn đó với đầy đủ những câu khẩu hiệu, băng rôn và cờ xí rợp 1 góc đường. Và số lượng người tham gia càng ngày đông hơn và nhiều hơn và đồng thanh hơn trong những tiến la to " Hoàng Sa là của Việt Nam, Trường Sa là của Việt Nam" ...
Trước thái độ phản kháng rất mạnh mẽ và quyết liệt của đoàn người biểu tình. Lực lượng an ninh đã cử người sang điều đình với các em thanh niên - sinh viên lúc đó. Họ đề nghị " giải tán". Nhưng các em vẫn "đồng tâm và đồng lòng " đứng tại đó vẫn hô to " đã đảo Trung Quốc". Thấy sự giàn xếp không " êm xuôi " Bên Công An đã cử người mang 1 cái bàn to đặt ngay trong đoàn người và đề nghị mọi người ký tên phản đối và sau đó nên giải tán cuộc biểu tình này. Tuy nhiên, lực lượng trí thức trẻ thanh niên - sinh viên ký tên phản đối thì đồng ý nhưng để giải tán cuộc biểu tình thì KHÔNG.
Điều không ngờ đối với cá nhân tôi là, các em đã lấy " lá cờ của tổ quốc" trải lên mặt bàn và thay nhau kí tên vào đó. Điều này thể hiện sự phẩn uất trong lòng các em thật mãnh liệt hơn bao giờ hết. Lá cờ tổ quốc còn đó, nhưng lá cờ này đã từ lâu rồi không còn bay phất phới trên Hoàng Đảo Trường Sa và Hoàng Sa nữa. Nhưng chỉ được 20 phút, có một công an bắt dẹp cái bàn đi! Hình ảnh xúc động nhất theo tôi là các em còn quấn lá cờ vào người để cho các bạn ký tên của mình vào. Hành động ký tên vào lá cờ lần này khác hẳn với việc ký tên vào lá cờ như những lần " ủng hộ seagames, hoặc ký tên vì công lý cho chất độc màu da cam." Hành động thì như nhau, nhưng ý nghĩa của nó " thật to lớn gấp bao nhiêu triệu lần". Dũng cảm thay những lời hô to đòi Trường Sa và Hoàng Sa đầy" bất khuất và can đảm này". Các em đã không sợ gì cả... ngay những khi đối diện với các em (phía bên kia đường khoảng mười mấy mét thôi) lực lượng an ninh " dày đặc" và đang "chỉa" các máy quay phim, chụp hình về các em. Nhưng lòng yêu nước, sự dũng cảm " vượt qua sợ hãi đã chiến thắng tất cả. Chỉ vì các em và chúng tôi những người có mặt trong ngày hôm đó chỉ thể hiện LÒNG YÊU NƯỚC trong tiềm thức của mỗi con người trước tình trạng tổ quốc " lâm nguy" vì mất " đất và biển" vào tay " ngoại bang".
Cuộc biểu tình ôn hòa này kéo dài và bắt đầu từ lúc 9h sáng và kéo dài đến hơn 12h trưa cùng ngày. Dưới cái ánh nắng gắt gao, mọi người đểu thấm mết. Lúc này, có kẻ ngồi người đứng. (Tôi thì khá thấm mệt) nên ngồi ở 1 góc. Nhưng phía đối diện với Tòa lãnh sự vẫn hô to và vang lên những tiếng hô " bất khuất này". Lúc này, đoàn người lại được tiếp vận 3 thùng nước của một người yêu nước nào đó. Bà con và mọi người chạy đến chỗ nhận nước. Nhưng lực lượng an ninh đã " ngăn cản không cho đem nước vào". Thế là số phận của 3 thùng nước phải " để lại" dưới chân của lực lượng an ninh lúc đó. Và mọi người chạy ra lấy nước đem vào uống để lấy sức hô hào tiếp.
Đỉnh điểm của cuộc biểu tình ngày hôm ấy đã buộc " lãnh đạo của Thành Phố" , " Đoàn Thanh Niên " phải xuất hiện để điều đình. Sau một hồi thương thảo với các em, với sự góp sức của nhạc sị Tuấn Khanh, các em đã đồng ý theo chân ông Nguyễn Thành Tài phó chủ tịch UBND Thành phố vào hội trường nhà văn hóa thanh niên để " chất vấn" về việc " mất lãnh thổ và lãnh hải này"
Phần 2 : Sự truy vấn quyết liệt của thanh niên sinh viên và những câu trả lời chưa thỏa đáng của lãnh đạo Thành Phố.
Bước vào hội trường A4 của Nhà Văn Hóa Thanh Niên. Lúc này khoảng gần 1h chiều. Dù đã rất mệt mỏi trước đó vì phải đứng hơn 3 tiếng đồng hồ đối diện với Lãnh Sự Quán Trung Quốc nhưng hầu như tất cả mọi người có mặt ngày hôm đó đều quên đi tất cả .. sự mệt mỏi và cái đói. Mọi người đã nhanh chóng kiếm một chổ ngồi trong hội trường và hội trường dường như " nóng" lên vì câu nói đầu tiên của ông Nguyễn Thành Tài – Phó chủ tịch UBND Thành Phố. Ông ta cho rằng chúng tôi (tất cả mọi người thật " bạo động" trong ngày hôm đó.
Khi ông Tài vừa nói xong câu này, phía hội trường … hình như lúc này đã đầy nghẹt người với hàng loạt cánh tay giơ lên. Và 1 em là nam sinh viên chạy đến chổ microphone của ông Tài và xin được nói.
Em khẳng định và phản biện như sau " Cuộc biểu tình sáng ngày hôm nay hoàn toàn rất hòa bình và diễn ra trong trật tự .. không một chút manh động hay là có bất kỳ hành động quá khích nào. Và đề nghị bác không được nói đến chữ " bạo động" ở đây."
Em vừa nói xong, cả hội trường như tán đồng bằng cách vỗ tay đồng loạt. Câu khẳng định này của em là đại diện cho câu trả lời của chúng tôi. Vâng, chúng tôi có mặt tại đây chỉ vì muốn thể hiện Lòng Yêu Nước của mình. Chúng tôi rất " ôn hòa" bằng chứng là không có để cho việc gì xấu xảy ra ngày hôm đó. Thậm chí, trứơc khi qua NVHTN các bạn trẻ đã thu gom rác, vỏ chai nước thật gọn ghẽ. Và nếu có " bạo động" chúng tôi không bao giờ đồng ý theo chân ông Tài vào hội trường này chỉ với mong muốn được nghe ý kiến của lãnh đạo thành phố trước sự việc kiện trên mà thôi. Một thanh niên khác phát biểu: "Có thông tin nói, cuộc biểu tình này do kẻ xấu giật dây lợi dụng kích động. Thưa các bác, chúng cháu chỉ vì yêu nước mà bày tỏ. Chúng cháu không phải là con nít". Hội trường vỗ tay rầm rầm.
Sau đó, đại diện cho cơ quan ngoại giao của nhà nước. Một bác nào đó ( không rõ tên) đã lên nói với chúng tôi với đại ý như sau. " Vấn đề Hoàng Sa – và Trường Sa không giải quyết bằng vũ khí mà sẽ giải quyết trên phương diện ngoại giao giữa hai nước với nhau. Đồng thời về phía Việt Nam, Phát ngôn viên của bộ ngoại giao ông Lê Dũng cũng đã có họp báo để phản đối rồi. Và chúng ta có đầy đủ bằng chứng để chứng minh chủ quyền của chúng ta trên hai hòn đảo Hoàng Sa và Trường Sa này …."
Hình như " rất không hài lòng" và " đầy bức xúc" trước câu trả lời của vị đại diện cơ quan ngoại giao này. Lại cũng một em sinh viên lên hỏi " Cháu đồng ý với bác là ông Lê Dũng đã họp báo phản đối, nhưng chẳng lẽ chúng ta chỉ nói bằng cái miệng hay sao? Trung Quốc có nói với chúng ta bằng cái miệng không vậy thưa bác" .. một lần nữa lại hàng loạt cái vỗ tay vang lên rầm rộ cả hội trường như tán đồng cho câu hỏi của em.
Một em khác lại hỏi: " Bác là đại diện của bộ ngoại giao, vậy bác có biết Hoàng Sa và Trường Sa chúng ta có bao nhiêu đảo và quần đảo không ? Cháu không biết ( lúc này em quay sang hỏi các bạn và hội trường " các bạn có biết không" ? Và một câu trả lời đồng thanh hô to là KHÔNG để đáp lại câu hỏi của em ấy. Em nói tiếp " Bác không biết, tụi cháu không biết … thế thì tại sao nhà nước không công khai việc này? Tại sao chỉ có báo Tuổi Trẻ duy nhất nêu lên vấn đề Hoàng - Trường Sa mà thôi trong khi các báo chí khác lại im lặng. Không được "bịt" thông tin như thế chứ"
Lại những tiếng vỗ tay ầm ĩ, câu hỏi này của riêng em cũng như câu hỏi của mọi người ở đây. Tại sao lại có sự bưng bít thông tin này mà giới trí thức trẻ thanh niên – sinh viên nói riêng và toàn xã hội Việt Nam nói chung không có quyền được biết đến. Khi đất đai lãnh thổ là của chung của cả một dân tộc. "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách". Quốc gia có biến loạn, bổn phận là những người công dân trong một nước đều phải được biết và có quyền được biết. Không thể bưng bít mãi một sự thật này.
Lúc này, tôi có cảm tưởng như đại diện lãnh đạo của TP " toát mồ hôi hột" trước những câu truy vấn đầy mạnh mẽ và quyết liệt này. Đáp lại câu hỏi của các em đại diện lãnh đạo của TP đã trả lời " rất chung chung" và dường như chẳng ăn nhập vào vấn đề mà các em đã hỏi. Ông Tài nói " Chúng ta có tổ chức đi du lịch ở Hoàng Sa và Trường Sa, và hiện tại chúng ta có khoảng 200 chiến sĩ đang đóng quân tại hòn đảo này với khoảng 50 chiến sĩ là đoàn viên …." Một câu trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi.
Trong lúc biểu tình trước đó, hình như có một bạn nữ nào đó " rất bức xúc " về việc an ninh đã ngăn cản không cho vào tham gia với đoàn biểu tình. Em cũng chạy lên xin được nói " Chúng cháu đến đây, để thể hiện lòng yêu nước của mình… tại sao lực lượng an ninh lại ngăn cản lòng yêu nước của chúng cháu .. khi ngăn chặn chúng cháu lại và không cho cháu vào tham gia cùng mọi người… Tại sao? Tại sao??" Em nói đến đây thì em đã bật khóc nức nở, tiếng khóc như nghẹn ngào cõi lòng của mọi người hiện diện ngày hôm đó. Lãnh đạo vội phân bua: "Không, cảnh sát chỉ gìn giữ trật tự, chứ không ai đuổi các bạn". Phía dưới hội trường hét lớn: "Không đúng, họ ngăn cản, họ đuổi về"... Và hàng loạt các câu hỏi truy vấn thật mạnh mẽ và thẳng thắn đến những người đại diện lãnh đạo ngày hôm ấy. Nhạc sĩ Tuấn Khanh phát biểu là anh cũng không ngờ, giới trẻ rất quan tâm đến tình trạng của đất nước.. thay vì phải đi vào các quán bar, karaoke hay quay quẩn bên gia đình vào một ngày chủ nhật đẹp trời như vậy. Thì các em lại đồng loạt có mặt trong ngày hôm đó để minh chứng cho sự quan tâm của các em về hiện tình đất nước.
Có một thanh niên tha thiết: "Cháu xin các bác, các chú, vì tương lai dân tộc. Hãy để lại cho chúng cháu một giang sơn nguyên vẹn". Vì các em là tương lai của đất nước là thế hệ sẽ kế thừa những gì mà các bậc cha chú đi trước đã để lại. Trước tình trạng Trung Quốc xâm chiếm lãnh thổ và lãnh hải của Việt Nam chúng ta các em đã mạnh mẽ truy cứu đến trách nhiệm của nhà nước .. và trông chờ những hành động quyết liệt của nhà nước về việc bảo vệ chủ quyền của hai hòn đảo này. Chứ không phải chỉ biết phản đối một cách yếu ớt như vậy. Các em đã thẳng thừng đề nghị tổ chức các buổi meeting hay biểu tình hoặc đi bộ để phản đối Trung Quốc. Mà cuộc biểu tình hay meeting hoặc đi bộ ấy phải được do Thành Đoàn tổ chức chứ không phải " tự phát" như ngày hôm nay. Ông Nguyễn Thành Tài đã hứa sẽ nhanh chóng tổ chức một cuộc meeting hoặc tuần hành, ông quay sang Bí thư Thành đoàn Tất Thành Cang và nói thêm "vấn đề này tất nhiên Thành đoàn sẽ đảm nhiệm". Rất nhiều cánh tay giơ lên xin phát biểu, rất nhiều tấm lòng đang sôi sục khi chỉ nhận được những câu trả lời chung chung, những luận điệu nghe phát chán. Bên cạnh tôi là một cô gái trẻ, cô ấy lắc đầu sốt ruột: "Toàn những câu phát biểu cũ rích".
Có lẽ, khi thấy các lãnh đạo của mình đang bị " vây" trong hàng loạt những câu truy vấn. Về phía lực lượng Đoàn Thanh Niên có vài người đã lên đỡ đòn:
" Việc mất Hoàng Sa, Trường Sa là do sự không đoàn kết trong nội bộ… vậy chúng ta phải giải quyết vấn đề trong nội bộ trước"
Và một lời phát biểu khác của đại diện Đoàn Thanh Niên …
" Đất mình thì chật, đường nhỏ .. kẹt xe nên không thể tổ chức biểu tình làm rối trật tự an toàn giao thông"
Tôi thật sự không hiểu trình độ của hai vị cán bộ đoàn ấy đến đâu mà lại phát biểu khá là ' hồ đồ" " và ngớ ngẩn" như vậy. Mới nghe vài lời phát biểu của 2 vị là đại diện phản ứng của em em bên dưới đã hô to " Xuống đi, xuống đi".
Trong lịch sử của chúng ta trong cuộc kháng chiến quân Nguyên , không phải Trần Quốc Toản và Trần Quốc Tuấn vì " thù chung trước mắt" nên đã dẹp đi những " hiềm khích" cá nhân mà cùng đồng lòng đứng lên chống sự xâm lược của quân Nguyên đó sao?. Lịch sử của dân tộc còn đó, lẽ nào quí vị đại diện cho Thành Đoàn lại quên đi.... ?.Tôi hoàn toàn không thể hiểu nỗi có người mang tiếng là cán bộ của Đoàn Thanh Niên lại phát biểu như vậy.
Ở một câu khác , khi các em thanh niên – sinh viên đề nghị biểu tình … thì một cán bộ thành đoàn nào đó lại"vịn" vào cái cớ " đất chật, người đông và kẹt xe" . Một câu nói "vô ý thức" như vậy đã gây ra sự phẫn uất trong lòng các em và cá nhân tôi. Trước 2 sự kiện , một là chúng ta mất đi lãnh thổ và lãnh hải và hai là đất chất người đông… Thử hỏi vị cán bộ thành đoàn nào của đã phát biểu của ngày hôm ấy. Đất nước đang bị mất ... liệu chúng ta có còn chổ để còn thời gian để nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt như đường có chật hay không và xe có kẹt xe hay không.. ? Và khi biết nếu đất của chúng ta đã " chật" và " hẹp" thì ĐỪNG ĐỂ MẤT ĐI MỘT TẤC ĐẤT NÀO NỮA .
Có lẽ thấy mình " không có khả năng trả lời" trước những câu hỏi của lực lượng thanh niên – sinh viên . Nên cán đại diện lãnh đạo thành phố ông Tài đã quyết định ngưng lại cuộc " truy vấn " này bằng cách nói là . Sắp đến giờ của một chương trình gì đó sắp được quay trực tiếp tại hội trường và đề nghị ngừng cuộc trao đổi này. Các em vẫn kiên quyết không chấp thuận, đồng thời đề nghị với ông Tài cho tường thuật trực tiếp cuộc truy vấn này lên đài truyền hình. Có em hỏi :
" Tại sao sự việc Vàng Anh hoàn toàn không xứng đáng gì …mà đài truyền hình VTV lại dành ra hẳn 15 phút cho Vàng Anh"
Lúc này, Ông Tài có vẻ rất " nóng" nên đã hỏi chúng tôi..mọi người có mặt trong ngày hôm đó " Tại sao các bạn nói tôi tin, còn tôi nói các bạn không tin" ?? . Ngay lập tức có tiếng trả lời ông Tài : "Câu hỏi của ông cũng chính là câu trả lời. Chúng tôi không tin" . Có một thanh niên phản ứng khá thô bạo, anh ta đập tay xuống mặt bàn và la lớn "Các ông chỉ lo cho ghế của các ông, bọn tham nhũng". Lập tức có mấy người áp sát kéo anh ta đi, trong tay một người tôi thấy cây dùi cui. Mồ hôi tứa ra trên vầng trán ông Tài. Tất Thành Cang thì luôn cau mặt, cạnh đó có mấy người cố gắng bảo vệ ông Tài, có một người toan giựt micro trên tay một sinh viên, tôi cũng lao vội đến bấm máy chụp hình, người đó liền rụt tay lại, vẻ mặt gườm gườm. Các sinh viên đua nhau truy vấn, ông Tài thụt ra hàng ghế bên cánh gà ngồi xuống, Tất Thành Cang đứng phía trước ngăn chận. Trước áp lực đó, ông Tài đứng lên tuyên bố, trong tuần sau sẽ có một cuộc meeting " Hướng về Hoàng Sa, Trường Sa" và bên phía Thành Đoàn sẽ thông báo với báo chí và cơ quan truyền thông sau, các bạn trẻ áp sát ông Tài khá gay gắt và đề nghị cho biết sẽ thông báo trên kênh TV nào, báo nào??? Tất Thành Cang trả lời: "Dĩ nhiên trên báo của Thành đoàn - báo Tuổi Trẻ.
Thưa quý vị lãnh đạo, hiện tại chúng tôi chỉ muốn thấy " hành động" chứ không muốn nghe " lời nói". Cá nhân tôi cũng đã nói thẳng với Ông Tài. " Nếu Tổ quốc lâm nguy, quốc gia biến loạn không riêng cá nhân tôi mà tất cả mọi người thanh niên trẻ họ đang là những kiến trúc sư, kỹ sư và bác sĩ sẵn sang cầm súng chiến đấu để bảo vệ sự sống còn của Tổ Quốc". Và các câu trả lời của Ông Tài hay đại diên lãnh đạo của nhà nước đã không làm thỏa mãn được tất cả mọi người đã có mặt trong ngày hôm đó.
Trong bài viết này, chúng tôi chưa thể lột tả hoàn toàn thái độ phản kháng quyết liệt và mạnh mẽ của các bạn trẻ thanh niên – sinh viên ngày hôm ấy. Tuy rằng , cuộc chất vấn chỉ kéo dài khoảng 1 tiếng 45 phút nhưng theo nhận định chung của tôi lần này các bạn sinh viên- thanh niên đã làm nên một " sự kiện lịch sử vào ngày 09/12/2007".
- Lần đầu tiên giới trẻ bày tỏ chính kiến một cách công khai, bất chấp dùi cui, bất chấp sợ hãi
- Lần đầu tiên giới trí thức sinh viên đã đặt thẳng những câu hỏi "gay gắt" về phía lãnh đạo về chủ quyền của lãnh thổ và lãnh hãi.
- Lần đầu tiên giới trẻ tuyên bố công khai ngay trước mặt nhà cầm quyền rằng truyền thông đã cố tình "bưng bít" thông tin.
- Đòi hỏi chính quyền phải hành động cụ thể và có thái độ cứng rắn hơn với Trung Quốc
Suốt ngày hôm ấy, đầu tôi luôn nang vang câu hát của các bạn trẻ ngày hôm ấy
' Hoàng Sa là của chúng ta …
Trường Sa là của chúng ta ….
Như một lời khẳng định để kết thúc bài viết này. Hoàng Sa – Trường Sa muôn đời là của Việt Nam chúng ta. Chúng ta không bao giờ KHUẤT PHỤC trước " NGOẠI BANG" nào đang lăm le tiến chiếm. Cám ơn các em - những trí thức trẻ - tương lai của dân tộc đã " mở màn" cho một sự kiện lịch sử trọng đại ngày hôm ấy. Sự kiện này , đã góp phần khẳng định vẫn còn đó những tấm lòng yêu nước, giới trẻ không thờ ơ với vận mạng dân tộc.
Chúng tôi cũng muốn gởi một thông điệp đến nhà nước Việt Nam là : "TẤT CẢ CHÚNG TÔI SẼ SẴN SÀNG HY SINH VÌ TỔ QUỐC ĐỂ BẢO TOÀN TRỌN VẸN GIANG SƠN TỔ QUỐC. HÃY HÀNH ĐỘNG ĐỂ KHỎI TỦI HỔ TRƯỚC TIỀN NHÂN" .
Uyên Vũ - Quỳnh Vy
Ảnh: Một sinh viên đập tay xuống mặt bàn trước mặt ông Nguyễn Thành Tài, và bị vài người đẩy đi
tay chay hang hoa trung quoc thoi ba con oi
Trả lờiXóaột số các bác Hải Ngọai, cứ vin vào lập luận của Trung Quốc để nói rằng đã có hành động bán nước. Theo các bác ấy thì Việt Nam đã bán nước rồi, làm sao đòi lại. Nói vậy nhiều người trong nước không đồng tình cũng có lý.
Trả lờiXóaThật sự là một số người Trung Quốc (không nói tòan bộ dân tộc Hoa nói chung) rất hay ngụy biện và xuyên tạc miễn sao để đạt được lợi ích cao nhất cho mình.
Một tuần sau, sau khi tuyên bố luận cứ này, nhà nước Việt Nam đã vạch rõ cái xuyên tạc trong luận cứ. Tuy nhiên, một số người Hải Ngọai vẫn tuyên truyền cho những luận cứ của TQ mà quên dẫn chứng đó là sự xuyên tạc nhầm dành lợi thế đàm phán.Em xin trích:
Tuyên bố của Bộ Ngoại giao nước CHXHCN Việt Nam
về quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa
(Ngày 7 tháng 8 năm 1979)
-------------------------------------------------------------------------
Ngày 30 tháng 7 năm 1979 tại Bắc Kinh, phía Trung quốc đã cho công bố một vài tài liệu với ý định để minh chứng cho việc tuyên bố chủ quyền của họ trên quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa.
Về vấn đề này, Bộ Ngoại giao nước CHXHCN Việt Nam tuyên bố:
..........
Sự diễn giải của Trung quốc về bản công hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958 của Thủ tướng nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà như một sự công nhận chủ quyền của phiá Trung quốc trên các quần đảo là một sự xuyên tạc trắng trợn khi tinh thần và ý nghĩa của bản công hàm chỉ có ý định công nhận giới hạn 12 hải lý của lãnh hải Trung quốc.
Chúng ta đang có một thông điệp muốn nói với toàn dân, với thế giới, và đặc biệt với nhà cầm quyền TQ:
Trả lờiXóaHoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam, Trung Quốc không thể ngang nhiên cướp đoạt.
Đã có nhiều cách thể hiện: trên báo chí, blog, diễn đàn, biểu tình, ký tên, ... Dù mới chỉ trong tâm tưởng, lòng yêu nước cũng đã đáng quý. Nhưng chúng ta đều thấy những hành động phân tán ấy chưa đủ mạnh mẽ, chưa đạt hiệu quả mong đợi.
Có lẽ cần kết hợp những hành động ấy thành một thông điệp chung, thật đơn giản, nhưng rõ ràng và mạnh mẽ?
http://blog.360.yahoo.com/blog-_C.j1C41br9015sLNX5La0g-?cq=1&p=636#comments
Vấn đề bây giờ là chính phủ phải có thái độ và lập trường dứt khoát " Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam" Không thể mãi nhu nhược yếu hèn thế được. Hãy tổ chức cho Thanh Niên được biểu tình ôn hòa để tỏ rõ khí phách và sự đoàn kết dân tộc. Hãy tảy chay hàng hóa độc hại Trung Quốc, tảy chay olympic 2008, thông tin cho nhân dân cùng biết và cùng chia sẻ. Thủ tướng, chủ tịch nước Viet Nam hãy tỏ rõ tầm của mình trước Dân Tộc Việt Nam
Trả lờiXóaTại sao một người con gái liễu yếu đào tơ như cô Công Nhân mà dám chấp nhận đi tù? Vì cô muốn cho người dân được dân chủ và nhân quyền. Vậy mà sao không thấy người dân biểu tình ủng hộ cô ta? Một là người dân quá ngu ngốc không biết dân chủ và nhân quyền là gì và hai là người dân hèn nhát quá đi rồi. Ngày xưa thời Pháp thuộc, nghe nói dân mình biểu tình chống pháp dữ lắm mà? Dĩ nhiên là mình chỉ nghe thôi, nhưng còn thời Thiệu Kỳ thì đám sinh viên mình cũng đi biểu tình đông lắm mà.
Trả lờiXóaTheo mình, người dân phải rủ nhau biểu tình. Phải lên tiếng nói. Với mobile phone và Internet thì chuyện này không khó lắm đâu. Ở Miến Điện họ làm được mà. Bên Âu Mỹ dân nó ít hơn mà nó tạo được những đám biểu tình lên đến hàng trăm ngàn người. Đâu phải ai cũng biết ai đâu? Những người trong ban tổ chức đâu có được ai trả tiền, vậy mà họ hăng say viết blog, viết giấy đem dán các ngã ba ngã tư đường, nếu bị xé đi lại dán tiếp. Hai ba trăm người biểu tình thì công an dám đàn áp, nhưng cả triệu người biểu tình thì công an dám làm gì không? Một chuyện xảy ra bên TQ, tháng 7 năm 1967 khi Mao tới Vũ hán thanh tra. Ông nghĩ rằng sự có mặt của ông ở đây sẽ khiến tướng Trần Tái Đạo khiếp sợ (mà chấm dưt ủng hộ những vụ biểu tình đang nổ ra chống chiến dịch cách mạng văn hóa của Mao), thế nhưng ông không ngờ tướng Trần lại cứng đầu mà cho là mình đang làm đúng. Ngày hôm sau xảy ra một chuyện chưa từng nghe tới: hàng ngàn người của nhóm trung dung cùng với cảm tình viên trong quân đội đổ ra đường biểu tình. Khi họ được cho biết là Mao kết án nhóm của họ là “bảo thủ” thì cuộc biểu tình nổ lớn. Hàng chục ngàn người trang bị gậy gộc, cùng với cả ngàn quân sĩ có súng ống, biểu tình quanh tư dinh Mao. Dù không ai có can đảm tấn công Mao (đây là lý do họ thất bại), họ bắc loa tố cáo Giang Thanh và nhóm của bà đả lấn quyền. Một nhóm nhỏ đã xông vào trong tư dinh Mao và bắt đi một thành viên của nhóm Giang Thanh là Vương Lực. Đây là lần đầu tiên trong 18 năm Mao thật sự sợ hãi: Ông bắt Chu Ân Lai phải cấp tốc bay lên Vũ hán (từ Bắc kinh) cùng với 200 hộ vệ quân và hộ tống Mao trốn ra cửa sau vào lúc 2 giờ sáng (ngày 21 tháng 7 năm 1967). Dĩ nhiên sau đó Trần Tái Đạo cùng với thuộc hạ bị bắt và thay thế bởi những người biết nghe lời hơn. Nhưng một chuyện đáng nói tiếp là nhóm Trần bị áp tải tới Bắc kinh, và họ bị trói ké và bị đánh đập dã man không phải ở một nhà tù nào mà ở ngay giữa phiên họp của bộ chính trị ĐCSTQ, cơ quan quyền lực cao nhất của ĐCS và nhà nước Trung quốc. Đây là chuyện xảy ra lần đầu tiên trên thế giới, dù đó là thế giới tự do hay thế giới găng tơ của Mao. (LND: Trùm găng tơ Al Capone dùng gậy côn cầu (baseball) đập chết thuộc hạ của mình ngay giữa phiên họp. Có lẽ là Mao bắt chước chăng?) (Trích từ Mao, untold story của Jang Chang và Jon Holliday, bản lược dịch của Từ Thứ, đăng trên Đàn Chim Việt)
tiếc là em đang ko ở SG hay HN để tham gia cùng mọi người.
Trả lờiXóa