Bị cưỡng chế xa đường phố lớn
Có dây chăng, có xe bịt bùng
Trong những con hẻm nhỏ
Công an khoá đầu,
Dân vệ khoá đuôi
Chúng tôi
là sinh viên nợ cơm từng ngày
là tiểu thương mất chợ
là nông phu không còn ruộng cấy
vai sát vai
Băng rôn người ta đã cướp
Rút túi giương ra trước ngực
" Hoàng Sa, Trường Sa" bé tựa vở học sinh
Trên đường tới đây,
Phải dấu nhẹm như dấu điều tủi nhục
Tổ Quốc!
" Nam quốc sơn hà" còn trong Hồn Nước
" Sát Thát" còn vang trong hội nghị Diên Hồng
Cáo Bình Ngô còn ngân từ ống đồng
tống tiễn Thoát Hoan về nước
Giờ đây,
Tổ Quốc ơi,
Ai làm Người chịu nhục?
Tổ Quốc!
Người có còn là của chúng tôi không?
Khi dầu mỏ và than đen
Khi vàng rừng và bạc bể
chảy vào túi ai!
để lại chúng tôi những khoản nợ nước ngoài
để lại chúng tôi cầu sập
để lại chúng tôi núi lở, đá đè
để lại chúng tôi lũ lụt
để lại chúng tôi ngư dân bị giết
Tổ Quốc!
Người còn là của chúng tôi không?
Nghĩa trang Biên Hoà hoang phế
"Chung cộng đồng" mà xương cốt nửa kia hương lạnh khói tàn
Tổ Quốc của ai, ba triệu người lìa xứ
sấp ngửa thiên thu chưa tìm được lối về?
*
Vậy mà Tổ Quốc ơi!
Chúng tôi vẫn yêu người!
Vết chân hoang sơ tiền nhân còn lưu giữ
Tiếng hú khởi nguồn cho ngôn ngữ
còn nằm trong âm sắc lứa đôi yêu
Da thịt chúng tôi được dưỡng nuôi phôi trứng tự ngàn đời
Tổ quốc!
Chúng tôi không thể mất Người dù ai đánh đổi
Dù chính quyền phản bội
Dù báo chí mù loà.
Giọt nước mắt chúng tôi nhọn căng viên lửa
Tiếng gào thét tung lên như trái phá
*
Tổ quốc!
Chúng tôi chết cho Người
không chờ ai cấp phép!*
Mãi mãi Người là của chúng tôi!
Hải Phòng 25-12-2007
Nguyễn Xuân Nghĩa
Đọc bài thơ này bỗng nhớ bài thơ của Bùi Chí Vinh đăng ở talawas, mượn đất bác Điếu để cho bà con cùng đọc, mong bác tha lỗi:
Trả lờiXóa--
Trường Sa tuyên chiến thi
Không ai chuẩn bị về chiến tranh
Ðất nước mỗi ngày quên thời sự
Anh em một nhà nhìn nhau như thú dữ
Bà mẹ Việt Nam 32 năm ăn mày
Thơ thời bình giống tiệm đồ chay
Gia vị bị thiếu đi mùi mặn
Ðồng tiền bây giờ như viên đạn
Bắn vào cháy nám hết lương tri
Khi tình hữu nghị biên giới lỡ chạm ly
Biển và đất chạm nhau cái chát
Chiếc ly vỡ trăm ngàn hạt cát
Cứa trong tim tiếng sóng rì rầm
Bàn hòa đàm Trung – Việt ở độ âm
Là lúc ấy đá ngầm có lửa
Trường Sa ngứa trước vòng vây bầy sứa
Thương thịt da dân tộc vốn nghèo
Nào cùng xuống đường hỡi tuổi trẻ đang yêu
Nghị quyết duy nhất là trái tim chảy máu
Những chiếc mũ chụp đã biến thành trơ tráo
Nỗi nhục tràn lên bỗng hóa sóng thần
Không thể để cho người chết hai lần
Trước sự triều cống hai lần trong lịch sử
Bốn ngàn năm cha ông chưa do dự
Lẽ nào bây giờ con cháu bán quê hương
Lẽ nào không dám hô “SÁT THÁT”
Mỗi tấc quê hương chứa đá ngầm
Ðội quân xâm lược từ phương Bắc
Chưa biết người Nam có vết xăm!
Tháng 1 – 2008
anh ơi cho em coppy bài này về blog em nhé ..hay qúa ..và xúc động nữa ..em đã từng đi viếng từng ngôi mô ở nghĩa trang quân đội cũ đấy anh ạ ..nức nở và đau lòng lắm ..tất cả họ hầu như còn quá trẻ ..và bây giờ thì lạnh lẽo ...
Trả lờiXóaHôm bữa đọc cuộc phóng vấn của đài RFA phỏng vần một bác nhà văn mà buỗn thúi ruột!!!! hôm nay đọc bài thơ này nhớ lại câu " nếu có biểu tình chúng tô sẽ tham gia.." mà ngọng. chỉ biết ước gì có nhiều nhà văn như NGuyễn Xuân NGhĩa hơn...
Trả lờiXóaÔi, biểu tình còn phải chờ cấp phép. Giang sơn này mất mẹ nó rồi!
Trả lờiXóađọc mà đau ...đất khach' muôn trùng sao nhỏ hẹp ...quê nha` 1 góc ... nhơ' mênh mông ...
Trả lờiXóaHơi lạc đề chút xíu, bác hải ơi! sắp tới con số 399.999 rồi, nhớ chộp lại nhé.
Trả lờiXóaTho hay qua'...Toi rat' kham phuc con nguoi` & tam' long` vang` Cua? Chu? but' nay`...Bai' phuc su phu*.^^
Trả lờiXóa